Từng chút, từng chút bình yên rón rén len nhẹ vào lòng. Từng giọt, từng giọt hạnh phúc ngọt ngào trôi vào miền thương miền nhớ trong tim bé nhỏ theo từng ngón tay anh dịu dàng mà ấm áp... đến lạ...
Khi anh nắm lấy tay em,
Em thôi không còn để những vẩn vơ lo âu làm vương sầu đôi mắt ước, mềm mại cả tâm hồn với cảm giác được che chở. Khe tình cảm của em đâu có sâu nhưng tình anh quá nặng, êm đềm len qua khung cửa trái tim em... Cho một ngày, đầy ắp những tình yêu... Em biết, có một trời sâu vời vợi anh trao gửi cho em.
Khi anh nắm lấy tay em,
Một bước, hai bước... cả vạn bước chân em đi giữa trời giông bão, vẫn thấy trên cao mây trắng bình thản trôi và trời xanh ngập tràn ánh nắng trong ngần soi bóng em bên anh sóng sánh nghiêng nghiêng. Em biết là anh chẳng bao giờ để em lỡ nhịp, bởi từng bước em đi luôn có bàn tay anh nắm lấy tay em... không rời... Em biết, một cái nắm tay đôi khi em cần hơn muôn ngàn lời nói.
Khi anh nắm lấy tay em,
Dải ngân hà như trải ra trước mắt em vô tận... bừng sáng những vì sao lung linh soi đường cho anh dìu dắt em qua hết những ngày chông chênh. Đường em đi thênh thang vạn lối, lối tắt lối dài nào cũng có anh bên... Em hiểu rằng chẳng chi sâu nặng bằng tình anh...
Khi anh nắm lấy tay em, em khẽ bối rối khép hờ đôi mắt, rụt rè co tay nhè nhẹ, để anh mỉm cười, chẳng buôn mà lại nắm chặt hơn...